Video mới nhất

Truyện ngắn (Tuyển tập Ngôn tình tuổi 30) ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Đăng lúc: Thứ bảy - 14/10/2017 16:12

Truyện ngắn (Tuyển tập Ngôn tình tuổi 30)  ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Truyện ngắn (Tuyển tập Ngôn tình tuổi 30) ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Tác giả Lâm Tường Vi
.ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Khi bức màn nhung khép lại, ả cởi đôi giày cao gót, rửa trôi đi lớp son phấn dày cộp trên mặt, trở về với cái thế giới cút côi của riêng mình, đứng ở bến tàu điện ngầm chờ chuyến tàu cuối trong đêm, điện thoại bỗng reo lên... Màn hình hiện lên tên người gọi “CHẠY TRỐN”, tim ả liền đập những nhịp đau thương... Nên nghe hay không? Ả tự hỏi lòng, rồi lại tự trách mình: “Liên Liên à, ngươi thật ngốc, trên đời này làm gì còn tồn tại thứ tình yêu bao dung xa xỉ ấy, hãy quên người đàn ông ấy đi, sống cho trọn một kiếp người như ngươi từng mơ là tốt nhất...” Nhưng đâu phải nói quên là quên ngay được. Thậm chí, ả muốn quên nhưng cái đêm định mệnh ấy lại hiện về như mới vừa hôm qua..

.~~~@@@~~~

Đêm ấy, anh đón ả ở sân ga, một đêm mưa mùa đông rét buốt đến từng sợi tóc, lần đầu tiên ả gặp lại anh sau nhiều năm lưu lạc xứ người. Anh vẫn vậy, một người đàn ông cao ráo trong bộ vest sẫm màu, điềm đạm, chững chạc. Ả biết trái tim đã thắng lý trí của mình ngay từ ngày đầu gặp lại anh như thế. Anh quan tâm hỏi: “Em đi xa thế có mệt không? Đói không? Anh mua chút gì đó chúng ta cùng ăn tối nhé” Ả khẽ gật đầu.

Giữa khuya mùa đông, trong một thành phố cổ Tây Đức, khó khăn lắm mới tìm được một quán ăn Việt nam còn mở cửa. Đường từ sân ga đếnnơi biểu diễn của ả còn xa, thế nên anh quyết định gọi 2 suất phở xào đóng gói mang theo. Vì buổi biểu diễn của ả nằm trong khu du lich ở một thị trấn nhỏ, nên ban tổ chức đặt phòng cho ả trong một Hotel cổ, vắng lặng, đến nỗi ả thấy như một căn nhà hoang. Không có lấy cả một người phục vụ nửa khuya, chỉ có một mảnh giấy dán ngay cửa, đại loại viết là chìa khóa phòng nằm trên cửa phòng luôn,ả sợ hãi nắm lấy tay anh thì thào: “Anh ơi, khách sạn gì mà như nhà hoang thế này hả anh?”. Anh đưa ả lên nhận phòng, lịch sự địnhchào về thì ả níu lại: “Đừng đi, em sợ!!!”

Vẻ mặt ả lúc ấy có vẻ đáng thương lắm hay sao mà thấy ánh mắt anh nheo lại lạ kỳ. Anh đồng ý ở lại cùng ả. Lúc này cả hai lấy phở xào ra ăn mới phát hiện người bán hàng quên cho thìa đũa mang theo. Anh cười cười bảo: “Ăn bốc rồi!”. Ả điệu đà: “Em thà nhịn đói chứ không ăn bốc” Anh hiểu tính ả, có chết cũng phải đẹp, phải sang, phải lịch sự liền tìm cách “làm thìa” Ả cười vang: “Anh xem, kỷ niệm ngày gặp lại nhau của mình là cái thìa có một không hai này đây. Anh nằm trong ban tổ chức chương trình, thế mà sắp đặp choca sĩ MC sao xẹt Liên Liên thế này đây à?” Anh trêu: “Thì cái thìa anh tự tay làm cho em ăn, chẳng phải quá đặt biệt rồi sao” Kỷ niệm ngày gặp lại nhau là thế.

Đêm đông, mưa tầm tã, thỉnh thoảng sấm chớp vang trời, ả giật mình vài lần, níu tay anh, một lần nữa ả lại chủ động lên tiếng:“Đừng đi!” Anh hiểu, từ bé ả đã sợ bóng tối, sợ ma, và sợ tiếng sấm, nên mỗi lần ả giật mình, anh nắm chặt tay ả bảo: “Đừng lo” rồi anh đóng kín cửa, che rèm, để ánh đèn vàng leo lét đầu giường, anh nói: “Em thay đồ ra rồi ngủ sớm đi” Ả gật đầu ngoan ngoãn như con mèo ướt.

Khi ả đã yên vị trên giường, anh ngồi bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt mộc của người đàn bà trẻ. Vẫn đôi mắt to tròn lúc nào cũng như muốn khóc, vẫn đôi môi be bé, cái mũi cao thanh tú, nét lai Pháp đặt trưng không lẫn vào đâu được của ả đã khiến anh một thời trẻ dại đọa đầy. Họ đã từng yêu nhau bằng cái tình yêu hoang sơ như Adam và Eva phạm vào trái cấm, không bon chen, không ganh đua hờn oán, cái tình yêu chẳng bao giờ còn tồn tại trên đời.
Tiếng sấm chớp lại rền vang, ả giật thót ôm chặt lấy anh, hơi thở hổn hển và hơi bấn loạn. Vẫn là câu nói trong lời bài hát mà ả thường được yêu cầu trong các chương trình: “Đừng đi!” Như một phản xạ rất tự nhiên từ trong tiềm thức, anh đưa tay vuốt mái tóc rối lòa xòa phủ che vầng trán cao thanh tú của ả. Tình yêu là một điều không bao giờ có thể lý giải được, nhất là thứ tình yêu hoang dại được chôn chặt trong tim, chỉ cần có cơ hội là lại bùng cháy bất tận. Họ lao vào nhau như con thiêu thân lao vào biển lửa.

Ả vẫn biết, tình yêu là bể khổ muôn trùng, có thể đưa con người ta đến vô biên hạnh phúc, nhưng cũng có thể nhấn chìm tất cả tin yêu xuống tận cùng của địa ngục. Thế nhưng ả vẫn không thể ngừng yêu anh, dù rằng lý trí vẫn bảo ả: “Hãy tránh xa người đàn ông ấy”. Để rồi giữa mênh mang sâu thẳm của đêm mưa mùa đông não nề, hai thân thể cuộn vào nhau, say đắm miên man, bất tận. Ngập chìm trong sự mê loạn của nụ hôn người đàn ông trung niên, ả rướn cao người rên lên những tiếng nức nở, ma mị như vọng về từ nơi hư vô nào ấy. Cuối cùng của sự mê loạn ái ân, một giọt sương trong veo, nóng hổi rơi ra từ khóe mắt to tròn của người đàn bà trẻ. Bên ngoài gió vẫn giật, mưa vẫn gào, sấm chớp vẫn điên cuồng.

Đêm diễn cho hội nghị khai trương công ty anh kết thúc, giữa lấp lánh ánh đèn màu mê hoặc của sân khấu, nàng ca sĩ kiêm MC đứng lọt thỏm giữa đám đông náo nhiệt những người đàn ông vay quanh, hoa quà lẫn trong lời tán dương ca tụng. Người đàn ông cao hơn ả một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đứng khoanh tay trước ngực, bộ vest sẫm màu càng tôn lên vẻ nam tính trong anh. Đôi mắt anh hướng về ả, ánh nhìn mà chưa bao giờ ả có thể lý giải được. Ánh đèn flash vẫn chớp nháy, ả đứng tạo dáng cười rạng ngời liên tục bênnhững gương mặt đàn ông lạ lẫm, chẳng bao giờ có thể lưu lại ấn tượng gì cho ả trong tiềm thức.

Khi tiệc tan, mọi thứ trở về với sự trần trụi đáng thương đến nực cười, rác rưới xen lẫn với những cánh hoa đủ màu vươn vãi khắp nơi trên mặt đất, người đàn bà trẻ thơm nức nở mùi nước hoa và son phấn bóng nhẫy trên gương mặt thanh tú lai Pháp, loay hoay trơ trọi thu dọn những bộ đồ diễn được thay đổi liên tục trong suốt chương trình sau cánh gà. Anh ho nhẹ một tiếng: “Huhm... tiền thù lao đêm diễn của em đây.” Rồi ả nhìn phong bì trắng lịch sự trên tay anh, đón lấy với vẻ mặt vô hồn, khác hẳn sự rạng ngời trên sân khấu như vừa nãy. Ả chẳng buồn mở phong bì ra đếm như những show diễn bình thường khác, nhếch nửa mép môi, ả ném phong bì vào túi xách, kéo vali đi thẳng ra hướng cửa chính của hội trường.
Anh chạy theo: “Liên Liên, anh đưa em ra sân ga” Đôi mắt anh nhìn ả, có chút gì đó u uất mà ả đã cố gắng nhiều lần tìm cách để hiểu đôi mắt ấy, nhưng chưa bao giờ chạm vào được. Ả ném ánh nhìn cay độc về phía anh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ ngọt ngào như lúc diễn vai MC duyên dáng trên sân khấu: “Em tự đi taxi được, đêm nay không có mưa” rồi như chẳng thèm đoái hoài đến, ả lướt ngang qua mặt anh, chẳng một lần ngoái lại.

Chuyến tàu tốc hành rời bến, ả nheo mắt nhìn qua ô cửa sổ của toa tàu, cố tìm trong đám đông chen chúc đưa tiễn nhau bóng áo vest sẫm màu của người đàn ông trung niên cao to ấy. Thở dài não nuột: “Anh không tiễn!” ả lầm bần chua chát, tay móc vội trong túi xách ra cái phong bì màu trắng lịch sự mà vừa nãy anh đưa cho ả. Đêm tĩnh mịch, chuyến tàu tốc hành cuối cùng trong khuya va vào đường ray ken két. Trong phong bì, ngoài số tiền cát xê gấp đôi số thù lao thỏa thỏa thuận ban đầu, là một mảnh giấy viết tay vội vàng:
“Liên Liên, anh cũng không hiểu vì sao đêm qua anh lại trở nên như thế, nhưng anh muốn em hiểu tất cả những gì anh giành cho em làthật, chưa bao giờ xem em như một trò chơi. Vẫn là câu hỏi cũ: “ Mình là gì của nhau?” đến giờ này anh vẫn chưa thể trả lời được.Thì thôi mình cứ tạm chấp nhận gọi nhau là TRI KỶ vậy. Anh xin lỗi vì không thể gần em thêm chút nữa, không thể tốt với em hơn nữa, vì ... Tiểu Hoa con gái anh bị suy tim nặng, đến giờ phút này vẫn chưa tìm được tim khác phù hợp với con bé để thay vào. Con bé mang tính cách của em, dịu dàng lả lướt, nhưng rất kiên cường. Nhìn nó chống chọi với bệnh tật, anh lại nghĩ đến hình ảnh một ngườiphụ nữ bé xíu như em chống chọi một mình với chông chênh của cuộc sống. Chẳng biết phải nói thế nào, chỉ biết cầu mong em sẽ hạnhphúc, vì em xứng đáng có được HẠNH PHÚC”
Ả lại nhếch mép môi, đôi mắt ngân ngấn nước, hóa ra đôi mắt u uất anh nhìn ả kể cả lúc quấn vào nhau mê loạn là vì thế.

~~~@@@~~~

Ả cầm phone, giọng lào khào: “Em nghe đây!” Đầu dây bên kia giọng anh có chút gì đó hớn hở: “Liên Liên, em khỏe không, công ty anh lại mở thêm chi nhánh mới, mọi người hoan nghênh muốn anh mời em về diễn trong event khai trương chi nhánh trong tháng tới, em lại về diễn cho bên anh nhé. À hôm ấy chắc làTiểu Hoa nhà anh sẽ lại đi dự cùng được rồi, đã có người đồng ý tặng tim cho nó, đã thế lại còn trùng nhóm máu hiếm với con bé nữa chứ, là nhóm máu AB mà yếu tố Rh- thì còn gì bằng nữa. Em đến nhé, con bé chắc sẽ rất vui mừng vì gặp được em...
”“Xin lỗi anh, em chưa hứa trước được... Em...” Anh lại hồ hởi hơn trong giọng nói: “Em cố gắng đến đi, nhất định bên anh sẽ không để em thiệt thòi, cát xê em muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần em có mặt ... Anh...” Tiếng dập máy khô khan ở đầu dây bên kia khiến anh có chút ngớ ngẩn, không giống lắm với Liên Liên lịch sự, dịu dàng lả lướt mà anh đã từng cất giấu kỹ hình ảnh trong tim.

Hai tuần sau, ca mổ ghép tim của Tiểu Hoa con gái anh đã thành công, Tiểu Hoa là một thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng, và đam mê ca hát,giống hệt Liên Liên. Yêu thương con vô cùng tận, anh bằng mọi giá mời cho được Liên Liên về hát trong đêm event mừng khai trương chi nhánh mới của công ty, thể theo đúng sở nguyện của Tiểu Hoa. Vì con bé từ năm 10 tuổi, khi gặp Liên Liên lần đầu trên sân khấu đã xem Liên Liên như thần tượng của nó. Chính vì điều này, anh mặc kệ rào cản của dư luận, tìm mọi cách làm quen với Liên Liên để con bé nhà anh có cơ hội gần gũi hơn với cô ca sĩ kiêm MC ngoại hình nhỏ nhắn ưa nhìn này.

Thoạt đầu nhiều nhân viên trong công ty xì xầm bàn tán mối quan hệ của họ, vì vợ anh là một người phụ nữ có ngoại hình chẳng mấy xinh tươi, lại thêm tính cách quê mùa cục mịch, nói năng không được mấy lễ độ. Trong khi đó, Liên Liên lúc ấy là một cô sinh viên y khoa dịu dàng đằm thắm, ăn nói lễ phép, lại thêm giọng hát trời phú trầm ấm, ma mị đến gai người. Thỉnh thoảng anh bắt gặp Liên Liên trong vai trò MC lẫn ca sĩ trong những buổi tiệc nhỏ ở các công ty đối tác. Tiểu Hoa con gái anh khi ấy nhiều lần thấy Liên Liên, nó thích thú chạy theo ả.

Nhiều lúc có lẽ ả hát mệt, hoặc có lẽ ả cũng thích Tiểu Hoa, mà ả kéo cả con bé lên sân khấu, cho con bé hát cùng. Ả nghiễm nhiên trở thành thần tượng của con bé từ đó. Đôi ba lần để làm quen, anh mời ả về hát các sự kiện lớn nhỏ trong công ty, thù lao mỗi lần diễn ấy của ả, anh trả cao gấp 3 lần so với những công ty đối tác. Rồi bẵng đi một thời gian, chẳng còn ai có tin tức gì của ả nữa, chỉ biết rằng ả kết hôn, chồng ả là một đại gia có tiếng, cũng từng đam mê giọng hát ma mị của ả trong những tình khúc vượt thời gian.

Năm năm sau đó, bất ngờ ả xuất hiện lại với mật độ dày đặt, trong các sự kiện lớn nhỏ của các chương trình cộng đồng khắp nơi ở Châu Âu. Chẳng ai biết cuộc hôn nhân của ả với đại gia ấy thế nào, chỉ biết rằng ả độc thân, lấy ca hát thơ văn làm niềm vui. Ngoài những show ca hát lớn nhỏ, những lúc rãnh rỗi người ta thường thấy ả giản dị đến tầm thường trong màu áo lam của chốn Thiền Môn. Ả gầy gộc hơn đôi chút, nhưng nụ cười vẫn luôn là nét đẹp không thể giấu đi được trên gương mặt thanh tú này.

Tiểu Hoa vì quá đam mê ca hát, và suốt những năm tháng ả bặt vô âm tính, con bé vẫn thỉnh thoảng nhắc đến Liên Liên trong sự tiếc nuối nên anh đành lặn lội hơn 500 km đến vùng ả sinh sống chủ động mời ả về hát cho công ty anh. Lúc này, tuy Liên Liên đã không còn xuân sắc như cái thuở đầu anh gặp ả, nhưng bù lại sự dày dạn trong giọng hát trầm ấm ma mị do biến cố của cuộc sống vùi dập, càng khiến ả hấp dẫn hơn. Thêm vào đó là mật độ xuất hiện bên cạnh các ngôi sao ca nhạc trong nước sang lưu diễn cùng chương trình với ả, nên giá cát xê của Liên Liên cũng cao hơn trước. Ả vẫn cười như thế, nhưng lời nói có vẻ sâu cay hơn. Sau khi nghe lời đề nghị của anh, và thỏa thuận mức thù lao công việc xong, ả mới nhếch môi cười một cách miễn cưỡng hỏi: “Anh vẫn khỏe chứ? Tiểu Hoa bây giờ chắc thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi nhỉ. Cao hơn Liên Liên này là chắc rồi...” vài lời hỏi thăm qua loa, ả nhận lời về hát cho hội nghị của công ty anh.

Thế mà lần này, anh gọi phone ả chẳng thèm nghe máy, nhắn tin và nói rất rõ ràng là vì ngoại trừ việc mừng khai trương chi nhánh mới của công ty, còn là tiệc ăn mừng việc cướp được Tiểu Hoa về từ tay tử thần, mà ả vẫn ngó lơ. Anh thầm nghĩ: “ Hóa ra Liên Liên cũng bị bệnh ngôi sao như bao nhiêu ả ca sĩ tầm thường khác. Mà Liên Liên cũng có phải ngôi sao gì nổi tiếng lắm đâu. Thời của cô ta đã qua, nếu chẳng phải vì Tiểu Hoa cứ một mực đòi anh mời Liên Liên về hát cho lấy được thì có khi chả đời nào anh gọi cho Liên Liên nữa”
Ngày vào tiệc đã cận kề, anh vẫn chưa thể nào liên lạc được với cô ca sĩ kiêm MC quá thời mà vẫn còn kiêu ngạo này. Tiểu Hoa từ ngày mổ xong cứ luôn miệng nhắc đến Liên Liên và muốn được theo Liên Liên học hát. Bất dắc dĩ anh đành chìều cô con gái rượu này. Sắp xếp công việc, anh lại phóng xe hơn 500 km đến phòng trà nơi Liên Liên sinh sống để tìm. Đáng tiếc một điều, ông chủ quán cho hay, khoảng hơn 3 tuần nay, cô đã chuyển về ngôi làng nhỏ chỗ người đạo hữu trong chùa nơi mà cô thường đến tụng kinh niệm Phật khi rãnh rỗi , cách nhà anh chưa đến 30km.

Hóa ra gần nhà anh đến thế, xem ra anh đi xa một chuyến đã uổng công. Quay trở về, lần theo địa chỉ mà anh chủ phòng trà Liên Liên thường hát vào mỗi cuối tuần đưa cho, anh đến một căn hộ xinh xắn. Tiếp đón anh là một người phụ nữ trung niên nhỏ thó, trên tay đeo chuỗi tràng hạt niệm Phật, nét mặt bi thương. Người phụ nữ đó kể:
“Liên Liên là một người đàn bà đẹp, nhưng khổ mệnh. Năm đó nó không chồng mà mang thai đứa con trai, nên âm thầm chuyển vùng, bỏ nghề ca hát lẫn đèn sách mà đi làm thợ nail ở vùng xa, tránh điều tiếng dị nghị. Vì sức khỏe yếu kém, sinh con ra không có sữa nuôi con, nó phải đi làm từ trong tháng ở cữ. Rồi con nó vì bị bệnh hiểm nghèo mà chết non, nó gửi di ảnh thằng nhỏ vào chùa. Nghe đâu cha đứa nhỏ là một đại gia có tiếng ở vùng cũ, không biết là gã đàn ông khốn nạn nào nữa. Từ đó nó chỉ biết lấy câu kinh tiếng kệ làm niềm vui. Vì từng là ca sĩ, nên con bé tụng kinh nghe hay lắm. Rồi đột nhiên thấy nó thường hay ho khan, nhưng vẫn cứ cố gắng học luyện thanh để trở lại nghề ca hát, nhiều người cứ xầm xì cười chê nó. Hóa ra conn bé bị ung thư vòm họng.

Lạ một điều nó cứ không chịu xạ trị hoặc hóa trị, mà cứ phung phí sức khỏe của mình. Nó hát ngày càng nhiều hơn, lúc nào cũng son phấn dày cả mặt để che đi sự tiều tụy vì bệnh tật. Ai cũng chê cười nó, nhưng mấy ai biết con bé có cả một tấm lòng Bồ Tát. Nó nghe phong phanh con gái của cái thằng đại gia khốn nạn làm nó chửa hoang, bị bệnh tim gì đó, cần có người hiến tim để sống. Nó sợ hóa trị hay xạ trị sẽ làm ảnh hưởng đến tim của nó, nên đã từ chối điều trị, rồi ký giấy hiến tặng tim cho đứa con gái của thằng khốn ấy. Nó bảo điều trị làm gì nữa, khi người ca sĩ mà bị ung thư vòm họng, có điều trị để giữ thêm cái mạng vài năm thì tiếng hát cũng chẳng còn, sống còn có ý nghĩa gì. Con trai không còn, giọng hát không còn, còn đáng để sống chăng. Rồi nó chuyển vùng về đây để tặng quả tim tươi của mình cho con gái của thằng khốn ấy...

”Anh không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp nữa, quay đi mà nước mắt cứ tuôn như một đứa trẻ bị đòn roi. Năm đó, cũng vào một đêm mưa gió, khi anh xem ả hát xong đã chủ động làm quen, rồi đưa ả vào cái vòng tình ái luẩn quẩn giữa đại gia và ca sĩ hạng 3. Anh là đàn ông đã có vợ, lại có địa vị xã hội, đến với ả chỉ là một phút nông nỗi, do ngưỡng mộ giọng hát, tài thi ca thơ phú và sự duyên dáng trên sân khấu của ả mà thôi. Cho đến khi rộ lên tin đồn ả lấy chồng đại gia nên chuyển vùng đi nơi khác, anh đã nhếch môi xem thườngcái thứ tình yêu mà ả đã từng nói là chỉ giành riêng cho anh. Nhưng cũng từ khi ả đi, anh trở nên nghiêm túc, không còn cái kiểu bồ bịch linh tinh thế nữa, một phần vì hận ả bỏ anh đi lấy chồng nên cũng mất lòng tin vào phụ nữ, phần khác vì Tiểu Hoa con gái anh bị bệnh.

Giờ đây trong lồng ngực con gái anh là quả tim hồng tươi tràn đầy tình yêu của ả giành cho anh. Anh tự trách mình đúng là một thằng đàn ông khốn nạn. Có lần ả đã từng nói với anh: “ Anh đừng bao giờ nhầm lẫn Liên Liên với bất kỳ một người phụ nữ nào khác nhé. Liên Liên là như thế, đến bên anh rồi đi nhẹ nhàng như một cơn gió. Nhưng khi anh cần Liên Liên sẽ luôn bên cạnh anh. Vì gió là sự chuyển động của không khí, chỉ cần anh còn 1 hơi thở, lúc đó anh vẫn còn Liên Liên bên cạnh.” Anh đã ném lời nói đó vào lãng quên từ khi nghe tin ả đi lấy chồng đại gia...

Đâu đó bây giờ bỗng vang lên trong anh giọng ca trầm trầm khắc khoải của ả: “Em là ai sau đêm định mệnh, ta nào biết em ở đâu. Em là ai trên cuộc đời này, để tương tư tìm quên sầu cay. Em là ai cho ta đợi chờ, mong lại thấy em trong cơn say. Em là ai phải chăng là thực, mà sao ta cứ mãi đi tìm...”

LÂM TƯỜNG VI 14.10.2017
Từ khóa:

tác giả

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

Những tin cũ hơn